Sơ Mục Tranh không nhớ nổi đã bao lâu rồi mới nhận được điện thoại của người kia, lúc nghe giọng nói trong trẻo quen thuộc, phảng phất như nửa đời người đã qua, trong lòng trào dâng chua xót cùng hoài niệm.
Có những người trong cuộc đời, trong khi gặp họ bạn sẽ cảm thấy may mắn.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại rồi, bạn chỉ mong ngủ một giấc say, khi tỉnh dậy vào sớm mai đoạn kí ức hoang đường ấy đã bị quên đi.
"Alo, Mục Tranh? Ngươi có đang rảnh không?"
Sơ Mục Tranh điều chỉnh hô hấp một chút, nhẹ nhàng đáp: "Là Miên Miên sao? Ân, hiện tại đang không có việc gì, sao vậy?"
"Ta nghe con giời kia nói, chuyện đính chính là ngươi giúp ta.
Ầy, cảm ơn ngươi nhé!"
"Ân, không có gì.
Dù gì đây cũng là tác phẩm đầu tiên của ngươi xuất đạo, bằng giao tình đôi bên, ta muốn giúp chút gì đó.
Ta tự tiện chủ trương như vậy, ngươi sẽ không mất hứng đi?"
Bất luận bao lâu thì giọng nói của Sơ Mục Tranh vẫn không thay đổi, luôn dịu dàng và ấm áp như vậy, thật khiến người ta an tâm.
Kỷ Miên bình tĩnh sờ sờ mặt mình, tiếp tục nói: "Sao có thể, ta đang cảm kích không ngớt đây."
"Vậy sao, ta cứ tưởng ngươi không muốn ta nhúng tay vào việc của ngươi.
Dù sao ngươi về nước lâu như vậy, cũng không nói với ta một câu..."
Kỷ Miên hơi chột dạ, ho khan lúng túng: "Ha ha, có chút chuyện đột xuất, không kịp trở tay nên không kịp nói với ngươi."
"Không sao, ta hiểu.
Ta có thể hẹn ngươi một ngày không? Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-da-phu-the-bach-da-an/1887370/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.