Theo lệ cũ, sau ngày đại hôn, con dâu hoàng thất phải đến thỉnh an đế hậu.
Thân là Viêm vương phi, ta đương nhiên cũng phải tiến cung vấn an hai người họ.
Ta một thân cung trang màu vàng kim, làn áo trước ngực còn thêu một đó hoa mẫu đơn tinh xảo, ưu nhã cao quý. Bộ cung trang tinh tế này, là do tú nương trong cung mất đúng một năm trời mới may xong. Làn váy tầng tầng rũ xuống, tựa như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.
Từng bước từng bước tiến vào đại điện, váy áo hoa lệ nhẹ nhàng lướt qua những bậc thang bạch ngọc, đột nhiên ta cảm thấy khó thở.
Cung điện rường cột trạm trổ, tựa như một con sư tử đang há to cái mồm đầy máu, tùy thời có thể nuốt chửng ta vào bụng.
Trong hoàng cung, nhìn thì tráng lệ, nhưng kỳ thực tinh phong huyết vũ, dơ bẩn vô cùng. Nói thẳng ra, hoàng cung chính là nơi dơ bẩn nhất thế gian.
Một kẻ thỉnh thoảng mới tiến cung như ta còn chịu đựng không được, huống hồ là Tử Ly phải ở đông cung lâu dài.
Tử Ly, Tử Ly, mỗi lần nghĩ đến Tử Ly, ta lại thấy như có một tảng đá lớn chắn ngay trước ngực.
Đại khái là do suy nghĩ quá mức nhập thần, ta giẫm lên làn váy của mình lúc nào không biết. Ta lảo đảo vài bước, hung hăng ngã trên mặt đất. Vốn dĩ ta có thể không cần phải ngã, nhưng ta vẫn chọn để mình ngã xuống. Nguyên nhân đơn giản là vì, ta không muốn ai biết ta võ công cao cường.
Ta ngã vào một vòng tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-da-thau-hoan/84394/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.