Kể từ đêm qua, nàng đã biết vết thương của mình đã bắt đầu nứt ra. Tô Mộng Chẩm đã dặn rằng, trong vòng nửa năm nàng tuyệt đối không được đụng tới rượu. Lúc đó nàng còn còn nghĩ bản thân mình từ trước tới giờ không uống rượu, vậy thì cái lệnh cấm này đối với nàng mà nói quả thật chẳng có ý nghĩa gì. Thế nhưng khi Tiểu Liên mang rượu đến, Đường Duyệt liền thay đổi chủ ý. Chỉ vì nàng cảm thấy bản thân mình thật quá vô dụng. Đối với mẫu thân, nàng là một sự sỉ nhục, đối với Đường huynh, nàng chỉ là một sự phiền toái, còn đối với Thương huynh… chàng nhất định cảm thấy rất khó đối xử mỗi khi đối diện với nàng. Sự tồn tại của một người như nàng chính là nguồn cơn làm mọi người phải phiền não. Không phải nàng cố ý tìm đến cái chết, chỉ là nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi. Vậy mà lúc vết thương đang rỉ máu, nàng lại cảm thấy sợ hãi, vì vậy mới liều mình túm lấy áo của Thương Dung. Người nàng yêu thực sự là một người tốt, vì thế nàng không muốn mình mang đến phiền phức cho chàng.
Từ sáng đến giờ, nàng luôn cảm thấy vết thương ở ngực ngày một đau đớn, mỗi lần hít thở cũng làm nàng nhói buốt. Nàng rất sợ, sợ mình sẽ chết ngay trên ngay trên giường, chết trong căn phòng đóng kín cửa. Càng sợ hơn nữa là sau khi chết sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ. Như thế sẽ lại mang đến cho Đường gia vô vàn những lời đơm đặt. Đường Duyệt mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dao-khuynh-thanh/121816/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.