Sở Mộ Vân cho rằng Thẩm Thủy Yên sẽ không thể chấp nhận, sẽ chất vấn hắn nhiều lần - - rốt cuộc là tại sao?
Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhắc nhở chính mình phải nhẫn tâm.
Nhưng thật ra....... Hoàn toàn không cần thiết.
Suốt bảy ngày bảy đêm, thiếu niên đột nhiên nghĩ thông suốt.
Sở Mộ Vân tự giễu mỉm cười, chậm rãi nói: "Không sao là tốt rồi. Ta chỉ có một nhi tử là con, sau này còn phải giao Thiên Lâm Cung cho con."
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn đầy ý cười lại cuộn lên sóng ngầm.
Đây là bồi thường sao? Vứt bỏ y, sau đó lại cho y thứ khác.
Dù sao cũng đúng, Sở Mộ Vân chưa bao giờ để ý những vật ngoài thân kia. Hắn có lẽ muốn vứt bỏ tất cả, sau đó cùng nam nhân kia bên nhau cả đời?
Đau đớn đột ngột lan tràn trong tim, nụ cười của Thẩm Thủy Yên càng thêm rực rỡ: "Phụ thân đang còn trẻ, đừng nói những chuyện này."
Sở Mộ Vân nhìn khuôn mặt trước mắt, thấy y không để lộ bất cứ cảm xúc nào liền cảm thấy rét lạnh, thần kinh cũng kêu gào đau đớn.
Đột nhiên sức lực giống như bị rút cạn, Sở Mộ Vân nhìn công văn trên bàn nhưng không có tâm trạng mà đi xem. Phía dưới có rất nhiều tu sĩ nhân tộc nhưng hắn lại không muốn đi ứng phó.
Sở Mộ Vân đứng lên, đi xuống bậc thang: "Con xử lý những chuyện còn lại đi."
Hắn nói với Thẩm Thủy Yên rồi không ngoảnh lại mà đi ra bên ngoài.
Lúc hai người đi qua nhau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-cau-hon-bay-vi-nam-nhan-lam-sao-gio/1278199/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.