Sở Mộ Vân chịu kích động mà thất thần.
Nhưng lúc này khí tức đột nhiên dao động, có người đến.
Sở Mộ Vân còn chưa quay lại đã nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình: "A Vân."
Rõ ràng là giọng nói vô cùng dễ nghe nhưng lại vì quá cẩn thận mà nhuốm màu bi thương. Dường như hắn chỉ cần quay lại sẽ bắt gặp một đứa trẻ đang khóc thút thít.
Tim Sở Mộ Vân đập thình thịch, cơ thể cứng đơ nhưng hắn vẫn chậm rãi quay lại.
Dưới ánh hoàng hôn vàng, nam nhân mặc y phục màu tím, áo khoác mỏng trong suốt như hấp thụ ánh sáng vàng mà tỏa ra ánh hào quang.
Y phục lộng lẫy, trường bào quét đất vẫn không thể sánh bằng dung mạo tinh xảo kinh diễm dưới ánh mặt trời kia.
Giữa trán y có một nốt ruồi chu sa, mắt như sao trời, môi mỏng hơi mím như biển thâm tình ập đến, quét tới nơi mềm mại nhất trong tim.
Sở Mộ Vân nhìn y không chớp mắt.
Thẩm Thủy Yên đi về phía trước, ôm chặt hắn vào lòng, sức lực của y rất mạnh nhưng hành động lại vô cùng nhẹ nhàng; dường như sợ hắn bị thương, sợ hắn đau lòng nên vô cùng cẩn thận đặt hắn nơi đầu trái tim, dành sự dịu dàng nhất cho hắn, lo sợ hắn sẽ rơi xuống, giẫm đạp tim gan của y.
Thật sự... không có gì khiến người ta vui sướng phát điên bằng việc thứ đã mất lại tìm về được.
Sở Mộ Vân để y tùy ý ôm.
Thẩm Thủy Yên đã khôi phục kí ức, y nhớ lại tất cả nhưng lại không mất đi chấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-cau-hon-bay-vi-nam-nhan-lam-sao-gio/493356/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.