*Bốn bề vang tiếng hát Sở là 1 thành ngữ tương tự bị bao vây tứ phía, dồn vào đường cùng --- Nhận xong thánh chỉ cuối cùng, Tống Kiệm cuối cùng cũng tan làm. Lần gần nhất hắn phải đứng gác lâu như vậy là hồi nhỏ chơi trò gia đình, khoác chăn lên người, đội chậu rửa chân lên đầu, giả làm thị vệ của quốc vương đứng ngoài cửa suốt ba tiếng đồng hồ. Không ngờ, khi đó bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi. Ha. Hắn nhanh chóng bước xuống bậc thang, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành bên ngoài, mùi vị của việc hết ca cuối cùng cũng xua tan. Đang định chuồn đi, Cung Đức Phúc lại đuổi theo. “Tống đại nhân! Tống đại nhân!” Bước chân vui vẻ của Tống Kiệm khựng lại: “Sao thế?” Cung Đức Phúc: “Không có gì, lão nô chỉ phụng chỉ nhắc ngài một câu, làm việc thì làm việc, nhưng cũng đừng quên chức trách của thị vệ thân cận chúng ta đấy nhé.” Tống Kiệm gãi mặt: “Gì cơ?” Cung Đức Phúc ngượng ngùng: “Aiya, ngài còn không biết sao, đừng bắt lão nô phải nói ra.” Tống Kiệm kinh ngạc: “Chẳng lẽ ta còn phải làm ấm giường?! Chẳng lẽ bệ hạ có sở thích Long Dương?!” Cung Đức Phúc hít một hơi khí lạnh: “Aizzz Tống đại nhân, aizzz aizzz aizzz aizzz!” Nhìn hắn phản ứng mạnh như vậy, Tống Kiệm vội gật đầu lia lịa: “Biết rồi biết rồi, không tin lời đồn, không truyền lời đồn.” Lúc này Cung Đức Phúc mới vỗ ngực: “Ngài đừng quên tới canh đêm là được, bệ hạ nói rồi, phải là ngài canh ngài ấy mới ngủ yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550422/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.