Tối hôm đó, Tống Kiệm canh chừng bên ngoài rất lâu nhưng không thu hoạch được gì.
Đầu tháng Hai, kỳ thi Xuân sắp diễn ra.
Tống Kiệm biết mình nên tránh hiềm nghi, vì vậy ghi nhớ kỹ những lời Tiêu Ứng Hoài đã dặn, không chủ động xen vào chuyện người khác. Nếu có việc cần giúp đỡ, hắn cũng chỉ nhờ anh em Bầu Bí đi đưa giùm.
Anh em Bầu Bí rất đáng tin cậy, luôn kịp thời mang tin tức về cho hắn.
Biết được tình trạng của các cử tử đến từ Tần Khê vẫn khá ổn, Tống Kiệm cũng không còn lo lắng nữa. Khi có thời gian, hắn lại dạo quanh phố tuần tra một vòng.
Người bán màn thầu thấy hắn liền cười hỏi:
"Sắp đến kỳ thi Xuân rồi, sao không thấy tiểu huynh đệ lo lắng gì vậy?"
Tống Kiệm cầm quyển sách trên tay, làm bộ làm tịch:
"Chuyện này có lo cũng vô ích mà~"
Người bán màn thầu gật gù:
"Huynh nói có lý."
Tống Kiệm:
"Hơn nữa, đâu chỉ có con đường vào triều làm quan. Nếu ta thi không đỗ, ta cũng ra đây bán màn thầu."
Nói rồi, hắn nhìn sang bên kia:
"Tất nhiên, b.án nước ngọt cũng được."
Người bán màn thầu cười tít mắt:
"Với tâm thái như huynh, làm gì cũng sẽ thành công thôi."
Tống Kiệm chắp tay:
"Quá khen, quá khen."
Tuần tra xong một vòng, Tống Kiệm lại thấy Uông Nghi xuất hiện trong quán trọ hôm đó. Tên này vừa vuốt bộ râu dê vừa cười ha hả, trông còn nhàn nhã hơn cả hắn - kẻ giả vờ đi thi.
Hắn chạy vài bước vào trong:
"Uông huynh."
Uông Nghi:
"Ồ, tiểu huynh đệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550571/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.