Ngày đầu tiên Tống Kiệm tích cực đi làm, kết quả đại bại toàn tập, không ra được khỏi cung, cũng chẳng lấy được hạt đậu vàng, lá vàng hay quả vàng nào.
Nhưng có một tin vui là, hôm nay đến kỳ phát bổng lộc của Thiên Sát Ty.
Sáng sớm hôm sau, một tiểu thái giám của Nội Vụ Ty đã đứng chờ sẵn trước cửa. Trường Ưng gọi Tống Kiệm dậy, hắn mơ mơ màng màng lững thững đi ra.
“Đại nhân Tống, ngài đếm thử đi, nếu không có vấn đề gì thì nô tài để lại bổng lộc rồi về phục mệnh ạ.”
Tống Kiệm ngáp một cái, nhận lấy bọc bạc. Hắn thuận tay ước lượng, thấy cũng nặng nặng, liền hỏi:
“Chỉ phát cho một mình ta thôi à? Còn những người khác đâu?”
Tiểu thái giám rõ ràng sững sờ.
Tống Kiệm thấy cậu ta không nói gì, bản thân cũng im lặng. Hắn bóp bóp túi bạc trong tay, chốc lát sau mới lên tiếng:
“Đây không phải là bổng lộc của cả Thiên Sát Ty trong một tháng đấy chứ?”
Tiểu thái giám bị hỏi đến mức suýt toát mồ hôi: “Cái… cái này…”
Tống Kiệm: “…”
Đúng là thật.
Tiểu thái giám đi rồi, Tống Kiệm liền chia bạc cho mọi người. Chia xong, chỉ còn lại số bạc ít ỏi đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy nghèo.
Hắn đến giờ vẫn chưa quên lần mình mời Thang Lại đi ăn mì ở Túy Tiên Lâu, tiểu nhị ở đó nói rằng thuê phòng số một chữ Thiên một đêm mất ba mươi tám lượng bạc.
Ba mươi tám lượng! Chết tiệt, cả năm bổng lộc của hắn còn chưa được từng ấy!
Tống Kiệm nâng niu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550649/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.