Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, khóe miệng phó đạo diễn Hoàng giật giật mấy cái, Diệp Chu căn bản không cho ông ta cơ hội phản bác giải thích, chỉ vào cửa nói: "Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ ông có thể rời đi."
Phó đạo diễn Hoàng rất muốn nói rằng mình không muốn đi, nhưng sự tình đã đến mức độ này, đi hay ở đã sớm không phải việc ông ta có thể quyết định.
Dù không cam lòng, dưới ánh mắt của Diệp Chu, phó đạo diễn Hoàng vẫn là bước nặng nề rời khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua Cảnh Bác Xuyên, tuy trong lòng vẫn còn hừng hực lửa giận nhưng phó đạo diễn Hoàng không còn dám tự phụ như trước, chỉ ném cho anh ta một cái nhìn chán ghét và hung dữ, tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.
Sau khi phó đạo diễn Hoàng rời đi, Diệp Chu nhìn Cảnh Bác Xuyên đang đứng cách đó không xa.
Cậu cười rất nhẹ nói: "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Cảnh tiên sinh, tôi vẫn luôn cho rằng lời đồn không đáng tin, bởi vì lời đồn thường phóng đại sự thật quá mức, nhưng giờ gặp anh, tôi mới biết anh với hình tượng được mô tả trong tin đồn chỉ có hơn chứ không có kém."
Cảnh Bác Xuyên vừa rồi trước mặt phó đạo diễn Hoàng còn rất kiêu ngạo, lúc này bị Diệp Chu kích động như vậy, lại cư xử ngoan ngoãn như cừu nhỏ, không nói lời nào, chỉ có đầu là càng cúi thấp hơn.
Thấy hắn không nói chuyện, Diệp Chu hỏi: "Anh hôm nay tới đây là bởi vì sớm biết phó đạo diễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-tieu-het-tien-cua-nhan-vat-phan-dien-truoc-khi-han-pha-san/2540460/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.