Cái giá của việc tự tìm đường chết thường rất đau đớn thê thảm.
Lúc nói lời này, từ "ngủ" trong lời của Diệp Chu vốn là danh từ, nhưng ai biết từ này nghe vào tai Giang Đình Viễn lại trở thành động từ.
Ờm...
Diệp Chu nhìn thấy hai mắt Giang Đình Viễn tối sầm, trong nháy mắt dường như trong mắt xẹt qua rất nhiều cảm xúc, Diệp Chu muốn cẩn thận phân tích những cảm xúc này, nhưng tất cả chỉ thoáng qua, biến mất trước khi cậu kịp tìm tòi.
Chỉ thấy Giang Đình Viễn vươn tay ra, ngón tay thon dài đè lại tấm thẻ ngân hàng Diệp Chu vừa đập lên bàn, đầu ngón tay chầm chậm vuốt ve mép thẻ.
Rõ ràng động tác của hắn rất bình thường, nhưng không hiểu sao Diệp Chu lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cậu nhéo tay giấu sau lưng, thẹn quá hóa giận nói: "Em chỉ tùy tiện nói, anh, anh không cần cho là..."
"Vô cùng tình nguyện."
Diệp Chu còn chưa nói xong đã bị Giang Đình Viễn cắt ngang, hắn nhìn Diệp Chu, đôi mắt trừ tước đến giờ luôn tràn ngập lãnh đạm lúc này như biển sâu cuồn cuộn, đang nổi lên một trận giông bão không tên.
Mặt Diệp Chu bị hắn nhìn có hơi nóng lên, cậu ho nhẹ một tiếng, khô khốc nói: "A, vậy, vậy thì...quyết định vậy đi."
"Được."
Giang Đình Viễn không chút do dự cầm lấy thẻ ngân hàng trên bàn, hỏi ý kiến Diệp Chu: "Vậy thẻ này anh cầm trước nhé?"
"Cầm, cầm đi!" Bình thường miệng lưỡi rất sắc bén, hôm nay lại kinh sợ trước mặt Giang Đình Viễn, nói cũng không lưu loát, lắp bắp hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-tieu-het-tien-cua-nhan-vat-phan-dien-truoc-khi-han-pha-san/2540531/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.