Ban đêm, trong một rừng cây hoang vắng, một đám người mặc đồ đen chặt chẽ bao quanh một căn nhà cấp bốn, lẳng lặng đứng đợi lệnh.
Trong phòng tối đen như mực, bốn bức tường bao xung quanh, chỉ duy nhất ngay trên đỉnh một bức tường gần mép mái nhà, có mở ra một ô cửa sổ nhỏ. Ô cửa sổ rất bé, bên trong có lắp đầy các chấn song sắt, giống như là một ngôi nhà giam. Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên bức tường cao, phát ra một vài tia sáng mỏng manh. Từng lớp bụi trong không khí dưới ánh trăng như đang nhảy múa, xua tan đi hơi thở bất an. Mùi máu tươi tràn ngập khắp căn phòng nhỏ, giống như báo hiệu sự câm lặng của cái chết.
Một cơ thể bị đánh cho nát bấy, đang nằm cuộn tròn trong căn phòng tối đen, trên người thì loang lổ vết máu, bị bỏ mặc nằm ở trên sàn nhà, để lộ ra từng vệt từng vệt vết máu do đao chém chồng chéo lên nhau. Hắn dường như đang giãy dụa, cả người đều run rẩy.
“Lão Đại…” Giọng nói khàn khàn, dường như đang cố chịu đựng cảm giác đau đớn, tiếng nói khó khăn từ trong cổ họng hắn phát ra. Hắn cố sức xê dịch cơ thể mình một chút, trên sàn nhà kéo lê theo một vết máu dài.
“Siêu ca, việc lần này anh làm… Thật sự là không thể tha thứ được!” Một người đàn ông khác đứng lẫn trong bóng tối của căn phòng, buông ra một tiếng thở dài, quần áo màu đen gần như không thể nhìn thấy rõ hình dáng.
Lộ ra dưới ánh trăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-co-dau-nho/1531534/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.