Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến rồi, vạn vật bắt đầu hồi sinh. Gió xuân dịu dàng lướt nhẹ qua trên mặt mỗi người, trong tim cũng thấy ấm áp.
Tuy nhiên giữa tiết trời mùa xuân thế này trong khi các em bé tay nắm tay đi chơi xuân, các đôi bạn trẻ yêu nhau dung dăng dung dẻ tung tăng đi chơi trong tiết thanh minh, thì Úy Trì Hi lại chỉ có thể nhăn mặt nhíu mày ở trong Xích Long bảo. Giờ phút này, cô đang nhẫn nhịn chịu đựng ‘Chương trình huấn luyện thục nữ’ của cô gia sư Hạ do Úy Trì Thác Dã đã mời về để dạy cô.
“Úy Trì Hi, ưỡn ngực ra, hóp bụng lại, vểnh mông! Giữ nguyên sách trên đỉnh đầu thật tốt cho tôi!”
“Úy Trì Hi, thẳng lưng lên cho tôi! Đứng thẳng chân cho tôi!”
“Úy Trì Hi, em làm cái quái gì vậy, cười, muốn cười cũng không được hở răng có hiểu hay không!”
“Úy Trì Hi, không được lười biếng…”
…
Từng câu nghiêm khắc, từng lời khiển trách khắc nghiệt, đang giày vò lấy lỗ tai nhỏ bé đáng thương của Úy Trì Hi.
Trước mắt là người phụ nữ tóc tỉa ngắn, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy màu đen, tuổi chừng ba mươi lăm, chính là gia sư Hạ của Úy Trì Hi.
Tay cô ấy đang cầm cây thước kẻ thật dài, nhẹ vỗ lên bụng Úy Trì Hi: “Hóp bụng! Hóp bụng! Đã nói bao nhiêu lần rồi.”
Úy Trì Hi thở nhẹ một hơi, cái miệng nhỏ nhắn mím lại nói: “Cô giáo Hạ, em đã đứng suốt một giờ rồi, mệt mỏi quá.”
“Như vậy không phải rất giống những kẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-co-dau-nho/1531635/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.