Nửa người Đường Giai Kỳ bị kéo lê trên hành lang tạo thành một vệt trượt dài.
Tiếng gào cuồng loạn của cô: "Thác Dã… Thác Dã… em không hạ độc, không phải em bỏ… Không phải em…"
Mặc cho bản thân gào thét, cô nhìn chăm chăm vào cô gái vừa tới kia, là cô ấy đó sao? Người phụ nữ mang thai đó sao? Ánh mắt bi thương của Đường Giai Kỳ lướt qua cô gái phía sau Úy Trì Thác Dã.
Chất giọng vịt đực khó nghe, diện mạo chỉ được xem là thanh tú, so với sắc đẹp của Đường Giai Kỳ căn bản không bằng.
Mặc dù bây giờ tóc tai cô có bù xù giống như mụ điên, thì Đường Giai Kỳ cô vẫn xinh đẹp hơn!
Là cô gái đó sao? Nhưng cô gái kia bụng cũng chỉ hơi hơi nhô lên, gần như nhìn không ra dấu vết mang thai…
"Không… Thác Dã… Em yêu anh… Em yêu anh…" Giống như phải bắt cho được tia hi vọng cuối cùng, Đường Giai Kỳ gào to hết sức! Cô yêu anh! Đã rất nhiều năm rồi, trước sau cô chỉ yêu mỗi mình anh, tại sao anh không nhìn thấy, tại sao…
Lăng Vũ Hi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài đi ra.
Cô không nghĩ sẽ gặp phải chuyện này.
Nhìn bảo vệ kéo một người phụ nữ áo quần xộc xệch, kêu gào thảm thiết như ma kêu quỷ khóc càng lúc càng xa, cô bị sốc bởi ba từ cuối của người phụ nữ kia!
Không hiểu sao, trong lòng Lăng Vũ Hi cảm thấy mất mát, đây phải chăng là cái kết của việc yêu gã đàn ông xấu xa này? Trong lòng không khỏi có chút bi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-co-dau-nho/600269/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.