Bóng đêm mờ mịt, trời vừa tối Lăng Vũ Hi liền lên giường ngủ.
Gần đây có chút uể oải, căn biệt thự này càng ngày càng giống như một chiếc lồ ng sắt khổng lồ, nhốt cô lại trong đó.
“Gru gru!”
Ngoài cửa sổ gió thổi khiến lá cây kêu xào xạc.
Mà cô đang nằm trong chăn đệm lăn qua lộn lại, khó ngủ.
Đêm nay, anh ta không đến?
Kỳ cục, tại sao mong đợi anh ta đến làm gì? Anh ta không đến mới đúng ý của cô không phải sao?
“Gru gru!”
Lại vang lên một vài tiếng động vật kêu, Lăng Vũ Hi không để ý lắm, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Không biết Phong Ngạo bọn họ thế nào rồi, cô mất tích, không biết bọn họ có nhớ đến cô hay không?
“Gru gru!”
Tiếng động kia phảng phất như không muốn từ bỏ ý định, lại kêu lên lần nữa.
Bỗng nhiên, trong đầu một ý nghĩ vụt lóe lên, Lăng Vũ Hi vội vàng từ trong chăn chui ra, không kịp xỏ giày vào liền chạy về phía cửa sổ.
“Gru gru!”
Lăng Vũ Hi nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, quả nhiên
Một bóng đen mặc quần áo dạ hành theo cửa sổ nhanh chóng nhảy vào.
“Tiểu Hi!” Chất giọng đàn ông trầm ấm, khi anh ta vừa nhảy qua cửa sổ vào phòng, thì giọng nói đó vang lên ngay tại thời điểm chiếc mặt nạ màu đen được lột ra.
“Phong Ngạo!” Lăng Vũ Hi thở phào một tiếng, vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉ lo bị người khác phát hiện rồi đem anh kéo đến nơi bí mật nào đó, “Anh làm sao mà tìm được đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-co-dau-nho/600518/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.