Kiều Trì dựa vào ký ức đem Tống Nhất Tự mang về nhà của nguyên chủ, mở nắp mật mã ra, ngón tay Kiều Trì đặt ở mật mã khóa lại có chút do dự.
Tống Nhất Tự nhìn ra sự do dự của cô, hỏi: "Thế nào?"
Kiều Trì lắc đầu, ngay trước mặt Tống Nhất Tự nhập mật mã, sau đó nói: "Nhà em có lẽ sẽ hơi bừa bộn."
Kiều Trì đẩy cửa ra, Tống Nhất Tự quay đầu, có chút nhăn đầu chân mày nói: "Nhà em? Chúng ta không ở chung sao?"
Kiều Trì với tay mở đèn phòng khách, mím môi một cái, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Không phải anh nói muốn cho cả hai có không gian riêng sao? Trước kia anh chưa từng đến nhà em, em cũng chưa từng đến nhà anh."
Nói xong còn hừ một tiếng, bổ sung: "Nếu không phải em biết anh yêu em, em cũng tưởng là anh đang lừa em."
Kiều Trì cảm thấy mình thật cơ trí, Tống Nhất Tự chắc chắn sẽ không hỏi cô, hắn trước kia ở đâu.
Quả nhiên, trên mặt Tống Nhất Tự hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ có chút không nghĩ ra lúc trước vì sao hắn lại làm như vậy.
"Mau vào đi, đừng đứng ngốc ở đó." Kiều Trì dẫn đầu đi vào phòng khách, nhưng vừa đi mấy bước, Kiều Trì liền bị cảnh dơ dáy bẩn thỉu trước mắt cả kinh nói không ra lời.
Cái phòng khách này cũng không phải là lớn, so với một góc nhà đời trước của Kiều Trì cũng không sánh nổi, trên ghế sa lon là đống quần áo chồng chất như núi, trên bàn trà bày đầy hộp thức ăn nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-lao-dai-mat-tri-nho/294102/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.