Diệp Dực hơi nhức đầu dừng xe sang bên, nhìn Vạn Uyển bên cạnh vẫn đang khóc, muốn mắng lại không dám mắng, muốn an ủi lại không biết an ủi từ đâu.
Vạn Uyển ngó qua anh, biết Diệp Dực ghét mình khóc sướt mướt, vội vàng rút giấy lau nước mũi rồi lại lau nước mắt.
"Bọn họ cho em xem cái gì?" Diệp Dực tận lực khiến cho giọng nói mình thay đổi tốt hơn một chút, lời vừa ra khỏi miệng, vẫn là cái dạng đó. Vạn Uyển thút thít mà nói, "Em nghe được một đọan chị Diệp Ngôn và Lý Thi cầu hôn."
Diệp Dực nhíu nhíu mày, lại rút tờ giấy cho Vạn Uyển, "Xem qua thì bỏ đi, khóc cái gì"
"Rất cảm động" Vạn Uyển nói, "Công việc chị Diệp Ngôn rất nguy hiểm sao?"
Diệp Dực không lên tiếng, vẻ mặt lại tối mấy phần, Vạn Uyển biết mình hỏi bậy, vội ngậm miệng. Diệp Dực khởi động xe lần nữa, hai người cũng không nói tiếp, một lát sau, Vạn Uyển cảm thấy trên đầu bị người ta vỗ một cái thật mạnh. Ngay sau đó truyền đến giọng trầm nhẹ cố ý của Diệp Dực sợ hù đến Vạn Uyển: "Hôn nhân của Lý Thi và Diệp Ngôn không chỉ là vợ chồng còn là cộng sự sống chết với nhau, trách nhiệm trọng đại trong đó em hiểu được sao?"
Một câu nói, Vạn Uyển dường như vẫn còn đang ở chỗ những lời này, nhìn mặt của Diệp Dực không nhúc nhích, Diệp Dực xoa xoa đầu của cô, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ, "Chỉ cần gả cho quân nhân, thân là vợ luôn luôn vì nghề nghiệp của chồng mà nhượng bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-ong-xa-si-quan/2063466/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.