Hai người dựa vào rất gần, Vạn Uyển có thể cảm giác được hơi thở của Diệp Dực lướt nhẹ qua hai má của mình, cũng có thể nhìn thấy xương nhô ra trên sống mũi thẳng đứng của anh, tay nhất thời cảm thấy ngứa và muốn sờ một cái.
Mới vừa giơ tay lên, thì bất ngờ bị tiếng chuông trong túi vang lên, sợ tới mức rút tay trở về, cũng trong lúc đó, Diệp Dực cũng cúi đầu nhìn về phía túi quần của mình, điện thoại di động cũng đang rung không ngừng.
Diệp Dực một tay kéo Vạn Uyển đến phía sau mình, sau đó lấy điện thoại.
Vạn Uyển bị gió lạnh thổi vào mắt làm mắt cay xè, đúng lúc ấy nhấn nút nghe máy.
Vạn Uyển dụi mắt, nước mắt rơi lung tung, giọng nói mang theo nức nở "Alo, alo. . . . . ." , tầm mắt Diệp Dực di chuyển khỏi điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Vạn Uyển một cái, không phát ra một lời.
Người ở đầu điện thoại kia vốn cũng muốn lên tiếng, nghe được giọng của Vạn Uyển, nửa chữ nghẹn ở trong cổ họng, nửa ngày mới nói ra: "Vạn Uyển?"
Vạn Uyển sửng sốt, động tác hít mũi cũng cứng ngắc, cuối cùng, rất không xác định mà che miệng nhỏ giọng nói: "Dịch tiểu thư?"
Giọng của Dịch Thiển Mặc vẫn dịu dàng như vậy, giống như dòng nước chảy của Giang Nam, mỏng manh, nhàn nhạt, không chút hoang mang quanh co ôm trọn lòng người, "Ừ, tôi là Thiển Mặc."
Tay nắm điện thoại hơi ươn ướt, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một lớp sương mù thật mỏng, Vạn Uyển ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-ong-xa-si-quan/2063520/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.