Nằm yên giấc trên giường cho đến khi trong giấc mơ đẹp kia Qủy Vương bị 2 kẻ từng đến giao chiến đánh cho đến khi chết. Ánh mắt đau đớn, buồn bã ấy không ngừng nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch thành nụ cười yếu ớt rồi chìm vào tĩnh lặng:
– KHÔNG!!
Tiểu Băng vô thức hét toáng bừng tỉnh lúc này mới thầm thả lỏng hoá ra chỉ là mộng. Nghĩ lại những gì mình đã thấy trái tim yếu ớt vẫn còn hoảng sợ. Nhưng vì sao cô lại lo lắng, sợ hãi chứ lẽ ra thấy vậy cô phải thật vui vẻ, thoả mãn mới đúng chứ. Dù đã cố biện luận nhưng trái tim vẫn còn loạn nhịp đập.
Chậm chạp rời khỏi phòng ngủ cô bước ra ngoài thì thấy Điệp Nhi đang nhìn về hướng đỉnh núi kia chằm chằm rồi vô tình thốt lên:
– Không xong rồi Chủ nhân bị kẻ khác tấn công.
– Kẻ khác tấn công? ý ngươi là hắn đang bị 2 kẻ trước kia tấn công? (Hiểu Băng khẽ run rẩy hỏi lại)
– Ngươi mà cũng đòi quan tâm đến chủ nhân sao? Ngươi không xứng(chế giễu nói)
– Ta..ta không có quan tâm hắn.
– Tùy ngươi. Ta sẽ lên đỉnh núi đằng kia giúp chủ nhân 1 tay, tốt nhất ngươi nên an phận ở lại đi.
Dứt lời cô ta liền hoá thân thành con bướm đêm bay về hướng đỉnh núi.
Nghĩ lại lần trước cô cũng không dám xen vào nhưng cũng có thể đứng ở phía xa nhìn. Thầm đồng ý với quyết định của mình cô liền nhanh chóng chạy lên núi. Khi cô vừa chạy khuất vào trong rừng phong thì phía sau đó con bướm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/447784/quyen-1-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.