Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Ngay khi hắc ám lại sắp bao phủ nơi đây lần nữa, Triệu Phụ Vân cảm giác được, có một bàn tay trong suốt nắm lấy hạt châu kia.
Tuân Lan Nhân tay cầm hạt châu, quay người nhìn thấy Triệu Phụ Vân đã mở mắt, đứng nơi đó, cảm nhận được thần uy trên người hắn vẫn còn chưa tản đi, bèn hỏi: "Ngươi không muốn sống nữa?"
"Có thể cứu Tuân sư, đệ tử đánh đổi một mạng mình cũng không vấn đề." Triệu Phụ Vân đáp.
Tuân Lan Nhân khẽ sững người, cũng không tiếp lời hắn mà nói: "Chúng ta nhanh rời khỏi nơi đây mau, nơi này sắp sụp đổ rồi."
Dứt lời nàng khẽ vươn tay, nhiếp trận bàn vào trong tay mình, lại vung tay dẫn dắt một luồng ánh sao sáng đến rơi xuống hai người. Triệu Phụ Vân được kéo đi, theo ánh sao đi ra ngoài lối ra, chui ra khỏi vùng hắc ám.
Bọn họ bước ra không phải ở trong nước, mà xuất hiện trên không trung.
Triệu Phụ Vân nhìn thấy động thiên bên dưới nhanh chóng tán loạn.
Mấy người đứng trên sườn núi nhìn trên không Vụ Hà lóe lên ánh sao sáng, rồi có hai bóng người đột nhiên chui từ bên trong ra, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người đáp xuống sườn núi thì chân trời phía đông cũng đã chuyển sáng rồi.
Tay trái Tuân Lan Nhân nâng trận bàn, vung lên trên không trung của Vụ Hà, ánh sáng cuồn cuộn. Chỉ thấy trong hư không phía trên Vụ Hà có từng tia sáng rơi xuống, rơi vào trận bàn, rồi hóa thành từng cán cờ nhỏ, xếp thành một hàng thất tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-khi-trieu-duong-than-van-chi-tiem/2432661/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.