Một tuần sau, tôi bắt gặp Thẩm Thư đang làm án, vô tình kể cho cậu ấy nghe về câu chuyện đi đấu giá vừa rồi. Thẩm Thư lắng nghe có vẻ rất hứng thú, nói: “Máu bắn lên hoa mai, hoa mai phản chiếu trên nền tuyết trắng, thật là một bức họa mỹ miều.”
Tôi đáp: “Thôi bỏ đi, bức họa là kiệt tác truyền thế đó, vậy mà lại bị hỏng. Anh không biết lúc đó chú hai tôi đã ủ rũ như thế nào đâu.”
Thẩm Thư đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Cô nói chủ nhân trước đây của bức họa này bị một công nhân đến đòi tiền giết, ông ta có phải tên là Vương Thủ Tài? Và người công nhân đó tên là Hồ Trường Vĩ?”
Tôi đáp: “Hình như là cái tên Vương Thủ Tài đó, còn tên người công nhân kia thì tôi không biết, chú ấy không nhắc đến.”
Thẩm Thư thở dài, nói: “Vụ án này tôi biết, hung thủ vụ đó bị bắt tại trận, vụ án do cục trưởng Mã của chúng ta xử lý, lúc đó ông ta làm phó cục trưởng điều tra hình sự. Nhân chứng vật chứng đều có, tội ác rành rành. Hồ Trường Vĩ bị tuyên án tử hình treo, nhưng anh ta luôn miệng kêu oan, không ngừng kháng án. Sau khi nhậm chức, vụ án này cũng qua tay tôi, tuy nhiên hồ sơ vụ án cũng như nhân chứng vật chứng đều không thể lật lại, vụ án bị gác lại đến hơn chục năm, mọi chứng cứ hiện giờ đều không thể truy tìm được. Có lẽ Hồ Trường Vĩ sẽ phải sống nửa quãng đời còn lại trong tù mà thôi.”
Tôi đáp: “Mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-nu-phap-y-de-nguoi-chet-duoc-nham-mat/1903589/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.