Xem phim!
Ngoài trừ Tiêu Vũ thì ba thành viên còn lại đều không tí kinh nghiệm nào, Qúy Huyền nhớ lần cuối cùng anh đi xem phim là khi đi làm lính. Khi đó quân đội có tổ chức một buổi xem phim tập thể, nhưng mà chia thành từng nhóm nhỏ đi xem phim chung với nhau chứ không có bao hết. Vé đã được mua từ trước, khi đó anh chỉ đi từ trên xe đi xuống, nhận vé của mình rồi theo đồng đội đi vào.
Khi ngồi vào ghế của mình rồi, anh nghe được những người xung quanh thì thầm về bọn anh, lén lấy điện thoại ra chụp ảnh. Vào thời điểm đó, việc đi xem phim chưa được phổ biến, máy tính cũng chỉ mới ra đời tầm 10 năm. Các app trên điện thoại cũng chỉ mới bước vào phiên bản 1.0 chứ chưa phát triển như ngày nay.
Xem hết phim thì đi ra ngoài, tập hợp, lên xe, về doanh trại.
Về sau, khi mới tốt nghiệp học viện quân sự được một thời gian thì anh giải ngũ, quay trở về tiếp nhận Qúy thị, đối với việc xem phim gần như là hai đường thẳng song song. Một là vì anh không có nhiều thời gian, hai là vì trong nhà cũng có máy chiếu, anh không muốn ra ngoài chen lẫn với nhiều người.
Bởi vì lý do trên, Qúy Du cũng không có kinh nghiệm đi coi phim.
Còn Tiêu Nhược Quang là vì nguyên thân không đưa cậu đi xem phim bao giờ. Nguyên thân nếu không đi làm thì là học đàn, nếu dư thời gian thì sẽ đi làm việc nhà.
Thời gian dài, phải chen chúc lại còn tốn nhiều tiền...tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-phan-dau-cua-me-phan-dien/93026/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.