Giọng nói cô nhẹ nhàng, trong trẻo như rót mực vào tim anh.
Nghe giọng nói cả người anh run lên, tim truyền đến cảm giác tê dại.
Tay anh run run bắt tay cô, giọng nói run nhẹ
"Chào cô… Thiên Nhất."
Cô nở nụ cười nhẹ gật đầu với anh.
Muốn rút tay lại nhưng bị anh nắm chắt, dùng sức nhưng vẫn không di chuyển được.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, dường như không gian chỉ còn 2 người họ, nhìn anh một lúc cả người cô nóng bừng, nhẹ nhàng nói.
"Diệp tổng, anh nên…" cô vừa nói vừa ra ám hiệu, ý chỉ tay mình bị anh nắm chặt.
Anh nhìn đôi mắt to tròn của cô, giật mình buông tay cô ra.
Giọng nói cười ôn nhu nói.
"Xin lỗi, tôi quá phận rồi.
Nhìn cô giống một người quen của tôi.
Cho hỏi… cô tên thật là gì?" anh ấp úng hỏi.
"Đoàn Thiên Vân." cô nhìn anh, từ từ tháo kính xuống, kèm theo giọng nói lạnh lùng.
Anh nghe tên cô mà tim đập loạn xạ, liên hồi.
Cả người một lần nữa rơi vào sững sờ.
Anh không tin vào mắt, vào tai mình, cô vừa nói gì? Là… là Đoàn Thiên Vân sao? Thật là cô bé năm xưa sao? Anh… anh không tin nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt cô, anh càng thêm sững sờ.
Đúng… cô chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay, là người anh nhớ nhung nhưng cũng thấy tội lỗi.
Anh vô thức, vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tròn trịa kia nhưng lại bị cô tránh né.
Đoàn Thiên Vân thấy tay anh vươn ra liền lùi một bước né bàn tay anh, giọng nói cô lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-theo-duoi-vo-cu-cua-dong-tong/2473459/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.