Sáng sớm hôm sau Dư Dục Sâm đã trở về nhà, ban đầu cậu không muốn về sớm thế, nhưng không chịu nổi mấy cuộc điện thoại thúc giục liên tục của Dư Tín Hoành.
Mùng một đầu năm là ngày thăm thân thích cố định, trừ trường hợp đặc biệt thì không ai được phép vắng mặt. Tất nhiên giờ Dư Dục Sâm vẫn chưa thể tính là trường hợp đặc biệt, nên sáng sớm cậu phải chạy về nhà đi thăm người thân theo thông lệ.
“Mùng bảy Tết tựu trường, còn sáu ngày nữa mới được ở cùng thầy mỗi ngày. Lâu quá đi, em không chờ nổi.” Trước khi đi Dư Dục Sâm còn phàn nàn với Thẩm Hành Giản.
Hồi trước chỉ khao khát thời gian nghỉ lễ có thể dài một chút rồi lại dài thêm chút nữa, chẳng bao giờ phải tựu trường thì càng tuyệt, nhưng bây giờ Dư Dục Sâm chỉ muốn kỳ nghỉ lễ mau qua nhanh nhanh. Tốt nhất là ngày mai tựu trường luôn, như thế thì cậu mới có thể gặp Thẩm Hành Giản mỗi ngày.
Thẩm Hành Giản dỗ dành cậu: “Sáu ngày nhanh lắm, chớp mắt cái là qua ngay.”
Dư Dục Sâm chớp chớp con mắt, rồi hoang mang hỏi Thẩm Hành Giản: “Em chớp rồi đó, sao thời gian vẫn chưa trôi qua nhỉ?”
Hành động ngớ ngẩn của cậu chọc cười Thẩm Hành Giản, anh giả bộ tức giận khẽ cốc lên đầu Dư Dục Sâm rồi bảo: “Đừng quên làm bài tập về nhà, đến khi tựu trường thầy sẽ kiểm tra đó.”
Dư Dục Sâm hỏi rất nghiêm túc: “Thế nếu em ngoan ngoãn làm bài tập thì có được thưởng gì không ạ? Muốn một nụ hôn có được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-tinh-yeu-hoc-duong/1124866/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.