Thẩm Hành Giản lại thêm một đêm mất ngủ.
Trái tim trong lồng ngực đập rộn rã, mặt cũng vô thức nóng lên. Nụ hôn của Dư Dục Sâm nhẹ tựa sợi lông vũ lướt qua, nhưng xúc cảm thì mãi chẳng phai mờ.
Thật ra trước đó Thẩm Hành Giản cũng không coi lời tỏ tình của Dư Dục Sâm là thật. Trong văn phòng có nhiều giáo viên từng được học sinh chân thành đem lòng yêu thích, nhưng đó có lẽ chỉ là cảm tình nhất thời của trẻ con. Đến khi họ lên đại học, tiếp xúc với nhiều người hơn, đặt chân vào môi trường rộng lớn tự tại, những cảm tình ấy cũng sẽ dần dần biến mất.
Học sinh không bày tỏ, thầy cô cũng sẽ giả vờ như không biết. Mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, đợi thời gian qua đi, mọi thứ sẽ quay lại bình yên như trước.
Nhưng Dư Dục Sâm thì khác, cậu nói lời thích ra khỏi miệng, kéo vấn đề vốn nên ngầm hiểu ý nhau này ra ánh sáng, khiến người ta muốn tránh cũng không được và cũng không thể tránh. Vào khoảnh khắc cậu in dấu môi lên trán mình, Thẩm Hành Giản mới hoảng hốt nhận ra tất cả đều là sự thật.
Lời yêu thích của Dư Dục Sâm không phải hứng thú nhất thời, không phải trò chơi con nít, cậu nói thật. Thẩm Hành Giản đến giờ mới tách Dư Dục Sâm khỏi thân phận học trò của mình, hiện tại anh mới chính thức hiểu rằng đối với mình mà nói, Dư Dục Sâm không đơn thuần chỉ là một học sinh.
Có một số việc đã thay đổi, lọt ra ngoài phạm vi khống chế suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ki-tinh-yeu-hoc-duong/1124873/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.