Vị khách bàn bên chính là Giang ngũ thúc, đại hiệp Giang Nam Chấn lừng lẫy giang hồ.
Bởi lừng lẫy, quen được người ta nịnh nọt tán dương, loại chuyện đã hạ mình bắt chuyện lại còn bị cự tuyệt trước đám đông như vừa rồi, dĩ nhiên là chưa từng có tiền lệ. Huống hồ đối với hắn, Vân Ỷ Phong còn chỉ là vãn bối của vãn bối—sắc mặt lúc này không khỏi quá mức khó coi.
"Vân nhi hay giỡn với ta thành ra quen miệng, mong Giang ngũ gia không trách." Quý Yến Nhiên hoà giải, "Lại nói, đang đi đâu mà lại qua thành Thương Thuý thế này?"
Giang Nam Chấn lắc đầu: "Ta có chủ đích đến tìm Vương gia và Vân môn chủ."
Cũng phải, Thương Thuý chỉ là một toà thành nhỏ mộc mạc, không phải điểm giao trọng trấn, cũng chẳng có đại môn phái nổi danh nào, người bận trăm công nghìn việc như Giang Nam Chấn hiển nhiên không rảnh mà "trùng hợp đi ngang qua" được.
Nhưng tìm đến có chủ đích, thì lại càng nhức đầu.
Vân Ỷ Phong thở ngắn thở dài, nghĩ bụng, đúng là cái số không được hưởng tiêu dao.
Bỗng dưng xuất hiện vị khách không mời mà đến, dù có cả tôm thẻ tươi tanh tách lẫn canh rau rút đậm đà ngon nghẻ, bữa cơm này cũng chẳng còn gì vui thú.
Vân Ỷ Phong vừa ăn tôm vừa thong thả nói: "Mục đích chuyến xuôi Nam lần này của Vương gia và ta là du ngoạn sơn thuỷ, vì không muốn quấy nhiễu ai nên mới tránh hết các quan gia dịch trạm dọc đường, từ thành Đan Phong đến đây thì càng im hơi lặng tiếng hơn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-kiem-suong-han/2112874/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.