Đông Thần Vực, cách Thiên Vũ Thần Tông hai mươi dặm có một đỉnh đồi.
Trước một căn nhà gỗ có một chiếc bàn đá, một đôi nam nữ đang ngồi sát nhau.
Thiếu niên có diện mạo anh tuấn, thiếu nữ thanh tú nghiêng nước nghiêng thành, quả là một đôi trai tài gái sắc.
“Phương ca ca, muội có đẹp không?”
Tò Uyển Nhi dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn Phương Thần, đôi mắt đẹp chỉ phản chiếu bóng hình hắn, đôỉ tay trắng như ngọc không ngừng di chuyển qua lại trên ngực Phương Thần.
Phương Thần mỉm cười hạnh phúc: “Uyển Nhỉ mãi mãi xỉnh đẹp nhất”
Năm năm trước, sư tôn của Phương Thần, cũng chính là phong chủ Phong thứ bảy – Thiên Dương Tử đột nhiên vác một thân trọng thương trở về.
Khỉ sắp chết, ông ấy phớt lờ câu hỏi của Phương Thần, ép hắn tự phế đan điền, thủ mộ ông ấy năm năm.
Sau năm năm, tất cả câu trả lời sẽ được công bố.
Sư tôn có ân với Phương Thần, cho dù hắn thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý không chút do dự, tự phế đan điền của mình trước mặt sư tôn.
Lúc này Thiên Dương Tử mới nhắm mắt xuôi tay.
Hắn an táng sư tôn tại đỉnh đồi cách Phong thứ bảy hai mươi dặm về phía Tây Nam và dọn đến đây thủ mộ đã được khoảng năm năm.
Trong năm năm qua, hắn từ thiên kiêu trọng tâm của Phong thứ bảy trở thành đệ tử ngoại môn, trở thành tên ngốc phế vật trong lời người đời.
Nhưng đạo lữ của hắn và cũng là sư muội của hắn – Tô Uyển Nhì không rời không bỏ, năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-kiem-thanh-ma/1709505/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.