Về chuyện mất đi rồi tìm lại được.
Cố Kiều Niệm cẩn thận nhớ lại.
Trong cuộc sống toàn là đau khổ mà cô đã trải qua, dường như trước giờ chưa từng có cảm giác mất đi rồi tìm lại được.
Bởi vì mất đi mãi mãi, trước giờ chưa từng tìm lại được.
Lâu dần cũng thành quen.
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch đang đi đến.
Trong lòng nổi lên cảm giác lạ lẫm.
Có một giọng nói nói với cô.
Đây chính là tâm trạng mất đi rồi tìm lại được.
Cố Kiều Niệm cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô đã từng có được chàng trai này sao?
Chưa từng?
Tiếng người ồn ào bên tai.
Rõ ràng mới có vài người mà thôi, đám thanh niên này, ồn ào như thể người đông nghìn nghịt vậy.
“Cũng Dịch, cậu đúng là thần rồi, nhìn xem đây là ai.
”
Đồng đội vây quanh Cố Kiều Niệm nhảy cẫng lên, có thể thấy được ánh mắt vui mừng.
“PD.
” Cung Dịch khẽ gật đầu: “Tôi vừa mới phỏng vấn xong.
”
“Biết rồi, qua đây ngồi đi.
” Cố Kiều Niệm mỉm cười lịch sự, sau đó lại giống như vừa nãy hỏi một cách thoải mái: “Bây giờ đã đến đủ người chưa?’
“Đủ rồi đủ rồi!”
Mọi người vội vàng hô lên.
“Bài hát và vũ đạo bài này mọi người đều đã nghe qua xem qua rồi đúng không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Lúc này, Cung Dịch ngồi xuống cạnh cô rất tự nhiên.
Mấy thanh niên này mặc dù to mồm nhưng rất nhát gan.
Miệng thì rêu rao có thể ở cùng một nhóm với Cố Kiều Niệm thì vui biết bao.
Thế nhưng…
Lại không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/1637546/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.