“Đừng cầu xin tôi.” Cố Kiều Niệm lấy một gói thuốc từ trong ngăn kéo ra, cầm góc của gói thuốc, nhẹ nhàng thổi qua gương mặt Cố Thiến Thiến, sau đó nói một cách yếu ớt: “Cô đến cầu xin cha mẹ của cô đi.”
Một lát sau, Cố Kiều Niệm bước từ trong phòng của Cố Thiến Thiến ra.
Cô ở bên trong bận rộn một lúc, trên tay còn đeo gang tay, cô vừa xuống lầu vừa tháo găng tay, lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng gửi đoạn tin nhắn đã chuẩn bị từ trước đi.
Sau đó cô trở về phòng, lấy đồ của mình đi thẳng ra cửa chính.
Cửa chính bị khóa trái, muốn đi ra ngoài, một là dùng chìa khóa, hai là dùng mật mã.
Cố Kiều Niệm đương nhiên không có chìa khóa nhưng mật mã thì lại có.
Đây cũng do ở kiếp trước trong lúc cô vô tình đã phát hiện ra.
Mở cửa dễ như trở bàn tay, Cố Kiều Niệm vừa mới bước ra ngoài, Chu Chu đã chạy từ bên trong góc khuất ra.
“Nhanh! Lên xe đi!”
Chu Chu cầm lấy đồ của Cố Kiều Niệm, rồi lại nắm chặt tay của cô, sợ vợ chồng Cố Đức Hạo quay trở về bắt gặp bọn cô đang chạy trốn.
Vội vàng nhét Cố Kiều Niệm vào trong xe, đạp chân ga phóng ra ngoài.
“Đừng có vội, ít nhất phải một tiếng rưỡi nữa bọn họ mới về tới đây.” Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài của sổ, nói một cách chậm rãi.
Đèn vừa mới sáng lên, những người tan làm đang nhộn nhịp đi trên đường.
Đây là những điều chân thực mà Cố Kiều Niệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/1637791/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.