Sáng hôm sau, Turner dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán vợ. “Em có chắc sẽ ổn khi không có anh không?”
Miranda nuốt nước bọt gật đầu, những giọt nước mắt đang nhức nhối chực trào ra nếu cô không kìm lại. Trời vẫn còn tối, nhưng Turner muốn khởi hành đến London sớm. Cô đang ngồi trên giường, hai bàn tay đặt trên bụng trong khi nhìn anh mặc quần áo. “Người hầu của anh sẽ bị nhồi máu cơ tim mất,” cô nói, cố trêu chọc anh. “Anh ta sẽ nghĩ anh không biết cách tự mặc quần áo chỉnh tề.”
Mặc độc chiếc quần ống túm, Turner đi đến cạnh cô và ngồi bên mép giường. “Em chắc em không phiền vì chuyến đi của anh chứ?”
“Dĩ nhiên em thấy phiền rồi. Em thích anh ở đây hơn.” Một nụ cười run run thoáng qua gương mặt cô. “Nhưng em sẽ ổn cả thôi. Và em có thể hoàn thành nhiều việc hơn khi không có anh làm em sao nhãng.”
“Ồ? Vậy anh làm em rất sao nhãng à?”
“Cực kỳ. Mặc dù” - cô cười bẽn lẽn - “em không thể bị ‘làm xao lãng’ thời gian gần đây.”
“Hừm. Buồn thật, nhưng thật không may, anh lúc nào cũng bị làm cho phát điên lên.” Anh nâng cằm cô trên mấy ngón tay và hạ môi xuống môi cô trong một nụ hôn dịu dàng say đắm. “Bất cứ khi nào anh nhìn thấy em,” anh lầm bầm.
“Bất cứ khi nào ư?” cô nghi
Anh long trọng gật đầu với cô.
“Nhưng nhìn em giống một con bò quá.”
“Hừm.” Môi anh vẫn không rời môi cô. “Nhưng là một con bò rất hấp dẫn.”
“Đồ quỷ!” Cô đấy người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-bi-mat-cua-tieu-thu-miranda/819861/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.