Turner mải suy nghĩ về việc anh muốn chạm vào Miranda nhiều đến mức nào - ở bất cứ chỗ nào và khắp mọi nơi - đến nỗi hoàn toàn quên mất cô chắc phải chết cóng ở căn phòng bên kia. Chỉ đến khi nhận thấy rằng cuối cùng mình đã được sưởi ấm hẳn, anh mới sực nhớ ra cô thì không.
Nguyền rủa bản thân thậm tệ đến cả chục lần vì tội ngu ngốc, anh đứng dậy sải bước ra cánh cửa cô đã đóng lại chắn giữa họ. Anh giật nó ra và lại thốt lên một tràng nguyền rủa khác khi trông thấy cô co ro trên sàn, run lẩy bẩy.
“Đồ ngốc,” anh nói. “Em đang cố giết mình đấy à?”
Cô ngước lên nhìn, đôi mắt mở to hơn khi thấy anh. Turner đột ngột nhớ ra là mình gần như chẳng mặc gì.
“Tiêu rồi,” anh lẩm bẩm một mình, rồi lắc đầu bực bội và lôi cô đứng lên.
Miranda bừng tỉnh khỏi cái nhìn đờ đẫn và bắt đầu chống trả. “Anh làm gì thế?”
“Lắc cho cảm giác trở lại người em.”
“Em hoàn toàn khỏe,” cô dù cơn run rẩy đã chứng minh là cô nói dối.
“Quỷ tha ma bắt em đi. Chỉ nói chuyện với em mà anh sắp chết cóng đây này. Đến chỗ ngọn lửa đi.”
Cô nhìn vào ngọn lửa màu cam đang nổ lách tách trong căn phòng bên cạnh một cách thèm khát. “Nếu anh ở lại đây.”
“Được rồi,” anh nói. Bất cứ điều gì để làm cô ấm hơn. Bằng một cái thúc thật nhẹ, anh chỉ cho cô đi về hướng bên phải.
Miranda dừng lại cạnh lò sưởi và giơ hai bàn tay ra. Một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-bi-mat-cua-tieu-thu-miranda/819871/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.