Bỗng nhiên, giọng nói trong điện thoại trầm hẳn xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ:
"Ba ơi... đau quá... đừng g.i.ế.c con... con nghe lời rồi... đừng g.i.ế.c con..."
Ngưu Cường sững người. Gã định quăng điện thoại thì ngay khoảnh khắc đó, cổ họng gã như bị một bàn tay lạnh buốt, dinh dính, ẩm ướt quấn chặt lấy.
"A... a..."
Không khí trong phổi cạn kiệt, Ngưu Cường ngắc ngoải như cá mắc cạn, trán gân xanh nổi đầy, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ thiếu chút nữa là ngạt thở.
Đúng lúc tưởng như sẽ c.h.ế.t đến nơi, cảm giác siết cổ đột nhiên biến mất.
Mộng Vân Thường
Ngưu Cường ho sặc sụa, cố hít lấy từng ngụm không khí quý giá. Khi lấy lại được một chút sức lực, gã hoảng hốt nhặt điện thoại lên.
Cuộc gọi đã ngắt. Trên màn hình, chỉ còn lại hình nền — bức ảnh sinh nhật của con trai gã, lúc ấy thằng bé cười rạng rỡ, ngây thơ như thiên thần.
Ngưu Cường run rẩy đưa tay chạm vào màn hình.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay gần chạm tới, gương mặt con trai bỗng thay đổi.
Không còn nụ cười trong trẻo nữa, mà là một gương mặt tím ngắt, đôi mắt đen sâu thẳm, vô cảm nhìn chằm chằm vào gã.
"A a a a!"
Ngưu Cường hét lên thất thanh, ném điện thoại vào tường.
Điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Ngưu Cường vừa bò vừa chạy khỏi biệt thự, hoảng loạn lái xe thẳng đến công ty của Hoàng Khải Phong.
Hoàng Khải Phong đang ngồi trong văn phòng, thấy Ngưu Cường hốt hoảng xông vào thì cau mày nói:
"Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi, muốn vào phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2754404/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.