Trần Phi Lộc không giấu được vẻ sốt ruột, quay sang Thích Tuyền nói:
“Nhưng ngoài chị ra, còn ai có đủ năng lực để đảm nhận vai trò người dẫn dắt đội ngũ chứ?”
Trong thế giới này, chỉ người thực sự mạnh mới có thể khiến người khác phục tùng một cách tâm phục khẩu phục.
Thích Tuyền khoát tay, bình thản đáp:
“Tôi muốn tập trung vào tu luyện. Hai người cứ về trước đi.”
Mộng Vân Thường
Không còn cách nào khác, hai người đành rời đi.
Cuối tháng Tám, mùa thu sắp khép lại, cơn gió cuối hè vẫn mang theo chút hơi nóng phảng phất. Nó nhẹ nhàng lướt qua sân trước, luồn qua ô cửa sổ tinh xảo, mang theo một luồng linh lực mỏng manh.
Thích Tuyền khẽ nhíu mày, xoay người đi về phía đình nghỉ mát phía sau vườn.
Trong vườn, hoa nở rộ, khoe sắc rực rỡ. Bên hồ sen, một chàng trai mặc áo phông và quần dài đơn giản đang ngồi xổm bên mép nước. Trong tay cậu cầm một cành cây nhỏ, thong thả chọc vào làn nước, trêu đùa đàn cá đang bơi lội.
Linh lực từ lòng bàn tay cậu không chút kiêng dè mà rót vào cành cây. Đàn cá lập tức cảm nhận được, thi nhau bơi đến vây quanh đầu cành, tranh giành hấp thụ linh khí. Vảy cá vì thế càng thêm óng ánh, lấp lánh hơn.
Thích Tuyền đứng im lặng bên cạnh, nhìn cậu một lúc lâu.
[Có phải Linh Sinh quá cô đơn rồi không? Đến mức chỉ biết trêu cá giải khuây.] – Hệ thống trong đầu cô lên tiếng, đầy thương cảm.
Thích Tuyền: …
Cái hệ thống này còn mê sắc hơn cả cô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2754461/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.