Viên cảnh sát chính trực nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm:
"Trên đời này luôn tồn tại những góc khuất tăm tối. Nhưng chúng ta, chính là sống vì ánh sáng."
Mộng Vân Thường
Nhìn gương mặt trẻ trung và kiên nghị của anh ấy, nhớ đến sự hy sinh thầm lặng ấy, tôi chợt như bừng tỉnh.
Chính vì bóng tối vẫn luôn tồn tại, nên tôi càng phải cố gắng hơn, học tập thật tốt, để có thể phá tan những thứ tà ác âm u kia.
Tôi mở cuốn sách huyền học trước mặt ra.
Bất ngờ, có người gửi tin nhắn cho tôi trên mạng xã hội.
Đó là một người đàn ông trung niên, ông ấy nói con gái mình mất tích đã mấy ngày không tìm thấy. Nghe nói tôi có chút năng lực huyền học, nên muốn nhờ tôi giúp đỡ.
Một vài cư dân mạng tốt bụng cũng để lại lời khuyên: "Làm việc thiện đi, giúp người cũng là tích đức."
Tôi lặng lẽ nhìn bức ảnh cô gái mà ông ấy gửi đến, trong lòng không khỏi bàng hoàng.
Để chắc chắn mình không nhầm, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Nhưng kết quả vẫn chỉ có một.
Cha mẹ của cô gái này… đã qua đời từ lâu.
Chương truyện mới kết thúc.
Viên Thanh vừa đọc xong vừa khóc vừa cười. Câu chuyện tuy ngắn gọn, nhưng chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nỗi đau sâu sắc bị giam cầm suốt bao năm qua. Đó là một cảm giác như bị đốt cháy linh hồn, sống trong địa ngục không lối thoát.
Nhưng đúng như lời trong truyện, thế giới này vẫn còn quá nhiều người đang âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2754493/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.