"Từ sau khi con bị dính Đào Hoa Ấn, mẹ vẫn luôn làm từ thiện, tích đức cho nhà mình, sao lại xảy ra chuyện nữa chứ? Mẹ không hiểu nổi!" Trương phu nhân thở dài, vẻ mặt rầu rĩ.
Trương Thành Ngôn đảo mắt, chọc ghẹo: "Mẹ, có phải là do mẹ tiếp xúc với dì Tống lâu quá nên bị dính một chút xui xẻo từ bả không?"
"Chắc là không phải." Trương phu nhân lắc đầu, giọng chán nản: "Nếu là vậy, đại sư đã không chỉ đích danh mẹ như vậy."
"Ừ cũng đúng." Trương Thành Ngôn gật đầu.
Hai mẹ con nhà họ Trương đưa mắt nhìn nhau, không biết nên an ủi thế nào cho phải. Không khí trong phòng rơi vào im lặng thì đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên. Trong chăn vẫn không có động tĩnh.
Trương Thành Ngôn nhắc: "Mẹ, điện thoại của mẹ kìa. Là cậu gọi."
Một bàn tay nhanh chóng thò ra từ trong chăn, cầm lấy điện thoại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi lên tiếng: "A Kỳ, có chuyện gì vậy?"
Trương phu nhân họ Ngụy, tên đầy đủ là Ngụy Tố Hà, có một người em trai tên Ngụy Kỳ. Đầu dây bên kia, giọng Ngụy Kỳ nghe rõ sự nghẹn ngào: "Chị, nếu chị rảnh thì đến Long Lâm một chuyến đi. Tiểu Khiêm… thằng bé hình như không ổn rồi."
Ngụy Tố Hà lập tức bật dậy khỏi chăn, ngồi thẳng người, mặt đầy lo lắng: "Tiểu Khiêm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói rõ cho chị nghe đi!"
"Không biết nữa." Ngụy Kỳ nghẹn giọng, gần như bật khóc: "Thằng bé đang học thể dục thì đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757128/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.