Linh Sinh không nhìn thấy tình huống bên trong trận pháp, ánh sáng linh lực quá chói, kết giới lại quá dày. Anh siết chặt tay, ngón tay bấu chặt lấy túi phù chú của Thích Tuyền, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Túi đầy phù, nhưng liệu chừng đó đã đủ chưa?
Bên trong trận pháp, Thích Tuyền vẫn giữ được vẻ bình thản. Trái ngược với cô, hai vị Thiên Sư còn lại đã bắt đầu lộ rõ sự mệt mỏi. Việc vận hành linh lực trong một trận pháp cấp cao đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, phải tinh tế đến từng hơi thở. Dù họ đã là Thiên Sư cấp tám, cũng khó duy trì được trạng thái này quá lâu.
So với họ, Thích Tuyền lại khác. Cô đã từng đột phá cảnh giới trong trận chiến ở nhà họ Lỗ, cảm ngộ sâu sắc hơn về linh khí trời đất lẫn quy luật vận hành. Nhờ đó, cô dễ dàng điều khiển linh lực đi vào phong ấn, nhẹ nhàng như hít thở.
Bên ngoài trận, nhờ có Linh Sinh đứng trấn giữ, ánh sáng kết giới vẫn chưa hề tan đi.
Trong trận, sinh hồn của Phó Cửu Trọng không ngừng tấn công lớp chắn trong linh đài. Mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ sức mạnh so với bản thể, nhưng ông ấy vẫn cố gắng phá vỡ lớp ngăn cách đó. Dù ông là Thiên Sư cấp bảy, đối mặt với một phong ấn do chính em gái ông — Phó Cửu Ca — thiết lập khi còn là Thiên Sư cấp bốn, cũng không thể dễ dàng phá giải chỉ trong một lần.
Ông hiểu rất rõ: linh khí bản thân đã không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757320/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.