Ấn chú từ từ đẩy về phía trước, lặng lẽ tiến sát trán quỷ chặn xe.
"Đừng! Tôi nói! Tôi khai hết!" – Quỷ gào lên, giọng run rẩy như sắp tan vào không khí – "Tôi… tôi chỉ vô tình thấy vài thứ không nên thấy, nghe được vài câu không nên nghe… bọn họ mới g.i.ế.c tôi bịt miệng!"
Thích Tuyền không dừng lại.
"Tôi nghe bọn họ nói… đám trẻ con đó sẽ bị đưa đến thành phố Long Lâm!"
Hệ thống: [Gì cơ?! Tôi không nghe nhầm chứ?!]
Thích Tuyền hơi híp mắt. Long Lâm nữa. Lại là cái tên đó.
Ấn chú vẫn tiếp tục đẩy tới. Khi đầu ngón tay cô chạm vào trán quỷ, toàn thân hắn run lên rồi đột nhiên ngã vật xuống đất, bất tỉnh.
Hệ thống: [Ơ... quỷ mà cũng có thể ngất xỉu à?]
Thích Tuyền: [Cho nên mới có câu “sợ đến mức hồn phi phách tán”.]
Hệ thống: [Hợp lý ghê. Vậy chắc hắn nói thật rồi ha?]
Thích Tuyền: [Ừm.]
Cô hiếm khi dùng đến thuật sưu hồn, trừ phi thực sự cần thiết. Dù là pháp sư hay yêu quái, cô cũng không tùy tiện sử dụng thủ đoạn quá tàn nhẫn nếu có thể chọn cách nhẹ nhàng hơn. Vừa rồi chỉ là dọa hắn thôi.
Tên này là Bạch quỷ, chưa từng hại người, lần này cũng chỉ vì nghe lệnh một Thiên sư cấp 8 mà dụ cô đến Long Hồ. Nếu xét theo pháp lý, hành vi của hắn vẫn có thể được xem là có tình tiết giảm nhẹ.
Cô rút ra một thẻ bài gỗ đào, nhẹ nhàng thu hắn vào trong đó rồi cất kỹ.
Hệ thống: [Đại lão, còn ba tên kia thì sao?]
Thích Tuyền: [Bị yểm bùa con rối rồi. Tạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757339/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.