Có lẽ anh cũng nên suy nghĩ về việc có một sự nghiệp riêng?
Vấn đề là, ngoài việc vẽ bùa thì anh hình như không biết làm gì khác.
Trong bữa tối hôm đó, Linh Sinh ăn rất chậm, đầu óc như treo trên mây, tâm trạng rõ ràng không yên.
Tiết Hồng nhận ra điều này, liền quan tâm hỏi:
“Cậu có bài tập nào không hiểu à?”
Anh lắc đầu.
“Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?” – Tô Dung cũng cười nhẹ hỏi thêm một câu.
Linh Sinh vẫn tiếp tục lắc đầu, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Tiết Hồng nhìn kỹ sắc mặt anh một lúc, đột nhiên cười khẽ, nói đầy ẩn ý:
“Không lẽ Linh Sinh nhà chúng ta bắt đầu có tâm sự riêng rồi?”
Lúc mới về đây, nét mặt anh luôn dửng dưng, không mấy khi để lộ cảm xúc. Nhưng hôm nay lại như có chuyện gì đó giấu trong lòng.
Linh Sinh nghe vậy hơi biến sắc, không biết đáp thế nào, chỉ đành cúi đầu tiếp tục lùa cơm cho qua chuyện.
Sau bữa ăn, Thích Tuyền gọi cả nhà lại họp. Cô đứng giữa phòng khách, mặt nghiêm túc:
“Chủ đề hôm nay: quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của từng thành viên trong gia đình.”
Là người đứng đầu nhà này, cô luôn thấy mình có trách nhiệm theo sát từng thay đổi nhỏ nhất của mọi người.
Ánh mắt cô dừng lại ở Linh Sinh:
“Nào, nói đi. Lúc nãy ăn cơm mà cứ như đang tính toán chuyện gì đó trong lòng?”
Hệ thống chen vào trêu chọc:
[ Linh Sinh trưởng thành rồi, bắt đầu có những bí mật nho nhỏ riêng rồi kìa~
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757366/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.