"A, không sao đâu, mọi người cứ tự nhiên!" Bác sĩ vội vã đứng dậy, cười xòa rồi bước nhanh ra khỏi phòng: "Tôi ra ngoài trước nhé!"
Rõ ràng là bác sĩ đã nhanh chóng hiểu ý, còn không quên khép cửa lại sau lưng, nhường không gian riêng cho ba người trong phòng.
Phòng y tế vốn nhỏ hẹp, nhưng khi chỉ còn lại ba người, không khí lại trở nên thoáng đãng hẳn.
Người đội trưởng kia khoảng gần ba mươi tuổi, dáng vẻ nghiêm trang, góc cạnh khuôn mặt sắc sảo như được rèn từ kỷ luật nghiêm khắc. Do đặc thù công việc, nên ngày thường anh luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, khiến người khác khó lại gần.
Thế nhưng lúc này, đối diện với Thích Tuyền – người anh vô cùng kính trọng – lại chẳng hiểu sao mặt đỏ bừng, tay chân có phần lóng ngóng, ngượng ngùng đến mức không biết đặt tay chân vào đâu.
Thích Tuyền nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ôn hòa nhưng không kém phần chắc chắn:
"Nằm xuống đi."
Không chần chừ, đội trưởng lập tức làm theo, nằm ngay ngắn lên giường bệnh.
"Nhắm mắt lại."
Anh rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt như thể sợ làm sai.
Thích Tuyền nghiêng người quan sát sắc mặt mệt mỏi cùng quầng thâm dưới mắt anh, rồi vẽ một lá Bùa An Thần trong không trung. Khi bùa hoàn tất, cô dùng linh lực nhẹ nhàng đánh vào giữa hai đầu lông mày của đội trưởng.
Bùa phát huy tác dụng gần như ngay lập tức, đội trưởng dần chìm vào giấc ngủ sâu. Thần kinh anh đã bị kéo căng quá mức trong thời gian dài, đúng là cần một giấc ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757375/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.