Triều Lạc biết họ đến cùng một nơi nên chắc chắn muốn thì thầm trò chuyện. Vì thế bèn mượn cớ đi giúp nương làm việc, xoay người ra khỏi lều.
Tỷ tỷ vừa đi ra, hai nữ hài mới dám ngồi xuống bên cạnh Bảo Âm.
“A Âm sao người biết tên mới của chúng ta thế?”
“Là tình cờ nghe thấy.”
Bảo Âm kể lại trải nghiệm hôm nay đi vào thành cùng cha, hai nữ hài lập tức tỏ ra ngưỡng mộ.
“A Âm, người thật là giỏi, bây giờ ta vừa nhìn thấy ngựa đã mềm nhũn cả chân, hoàn toàn không dám cưỡi.”
Hải Lạp cúi đầu tỏ ra buồn bã.
“Nương nói cha là người cưỡi ngựa giỏi nhất trong tộc. Nếu như ta là nữ nhi của ông ấy, thế nào cũng phải biết cưỡi ngựa. Nhưng... ta sợ...”
“Cưỡi ngựa có gì phải sợ chứ, hơn nữa cũng không phải bắt ngươi học luôn. Chúng ta có thể từ từ học, ngươi cứ bồi dưỡng tình cảm với ngựa nhà mình đã rồi lại bàn. Bảo nương của ngươi thường xuyên dẫn ngươi đi cho nó ăn, chải lông cho nó. Chờ đến khi nó gần gũi với ngươi thì hẵng học cưỡi ngựa, như vậy ngươi sẽ không sợ hãi nữa.”
Bảo Âm nghĩ dù sao cũng sống trên thảo nguyên, nên nhất định phải học cưỡi ngựa. Nếu không nữ nhi nơi này không biết cưỡi ngựa chắc chắn sẽ bị chê cười.
Hải Lạp cũng biết thế, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ cục.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài chính là để nhận biết cửa nhà ngươi. Bây giờ đã biết, lần sau cũng tiện đến tìm ngươi. Lát nữa, nương của chúng ta phải tới bờ sông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-lam-giau-tren-thao-nguyen/410982/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.