"Ba ơi, ba cũng trắng trẻo lắm, thế nên mẹ mới thích ba đó."
Giang Minh Viễn: "... Cái tư tưởng siêu vẹo này con học ở đâu vậy?"
"Không phải tư tưởng siêu vẹo!" Tinh Tinh kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình, nghe câu hỏi nghi ngờ của ba, cậu 'hừ một tiếng, đôi chân ngắn ngủn chạy đến bên cạnh Trình Hoan, dùng bàn tay còn dính chút sữa kéo lấy góc áo của cô, muốn chứng minh cho ý kiến của mình: "Mẹ ơi, có phải vì ba trắng trẻo nên mẹ mới thích ba không ạ?"
Trình Hoan vốn định làm quần chúng vui vẻ ăn dưa, không ngờ đến khói lửa chiến tranh lại lan đến tận chỗ mình.
Động tác đảo thức ăn của cô dừng lại, cúi đầu liếc nhìn con trai mình, lại thẳng lung, quyết định làm như không nghe thấy gì hết.
Vậy mà chiêu này lại chẳng có tác dụng gì với Tinh Tinh, nếu không nghe thấy, cậu lại hỏi lần nữa, còn kéo kéo quần áo của cô, muốn kêu gọi sự chú ý.
Trình Hoan cho nước xương đã chuẩn bị từ trước vào, thêm xương đầu cá, điều chỉnh lửa to lên đậy nắp lại, cúi đầu nhìn con trai, nói một câu chẳng liên quan: "Đi rửa tay đi."
"Vâng." Tinh Tinh thả tay ra, mới phát hiện trên tay dính dính, cậu nhìn trộm thấy góc áo của mẹ bị kéo cũng dính bẩn, thè lưỡi, đẩy ghế ra ngoan ngoãn đi rửa tay.
Rửa tay xong, bạn nhỏ vung tay cho ráo nước, lau khô vào quần, lại tiếp tục câu hỏi trước đó: "Mẹ ơi, có phải mẹ thích ba và ba trắng trẻo không ạ?"
Sao con vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/2084002/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.