Từ Thanh Phong mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, từng phút trôi qua khiến sự lạnh lẽo và bất an trong lòng anh càng thêm rõ rệt.
Anh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm kiếm, nhưng ngoài con hẻm nhỏ nơi bầy mèo lớn thường tụ tập, anh không hề biết thêm nơi nào khác. Hôm nay, rõ ràng bọn chúng không có ở đó.
Hai mươi phút sau, cửa sổ khẽ vang lên một tiếng động nhỏ.
Một con mèo vàng béo tròn từ bệ cửa sổ nhảy xuống, miệng ngậm theo bé mèo mà anh ngày nhớ đêm mong.
Từ Thanh Phong nhìn chằm chằm vào con mèo trước mặt, trong mắt lấp lóe những cảm xúc không rõ ràng.
Mèo vàng lớn đột nhiên dựng cả lông, thấp giọng gầm gừ, như thể cảm nhận được một luồng áp lực nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông trước mặt.
Chẳng chần chừ thêm giây nào, nó vội vàng thả ngay mèo con xuống đất, rồi quay đầu bỏ chạy với tốc độ ánh sáng! Vừa chạy vừa nghĩ: Cái gã nhân loại này bị gì vậy chứ?! Sao tự dưng nhìn đáng sợ quá vậy! Nhưng mà mình chỉ mang bé cưng đi chơi một lát thôi mà, có cần phải nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình không?! Với lại, mình giúp hắn nuôi bảo bối cơ mà! Hắn có gì mà phải tức giận?!
Về đến xưởng bỏ hoang, mèo vàng lớn nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc cho những con mèo khác. Tam thể mèo vừa tỉ mỉ li.ếm lông, vừa nheo mắt, giọng điệu đầy kiêu ngạo và khinh bỉ: "Mày nghĩ thử đi, nếu có ai đó lén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuoi-meo-cua-ngai-tu/1211794/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.