Tuy vẻ mặt Mạc Thanh Hàn có sự ấm áp, nhưng Diệp Sở có thể nhận ra, ánh mắt của hắn ta vẫn tĩnh lặng như nước.
Tò mò, hoài nghi, cảnh giác..
Đây là cảm xúc đầu tiên của Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy người lạ.
Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng Diệp Sở hiểu rõ tính cách của Mạc Thanh Hàn, cũng cực kỳ hiểu biết về con người hắn ta.
Ở trong mắt Diệp Sở, sự ngụy trang của hắn ta không là gì cả.
Nàng có thể nhìn thấu hắn ta.
Theo câu nói của Mạc Thanh Hàn, một trận chiến bắt đầu.
Diệp Sở biết, phần bò bít tết trước mặt nàng vẫn chưa động vào.
Mạc Thanh Hàn đã sinh nghi, nành phải giải trừ nó.
Diệp Sở: "Vừa rồi mới ngẩn người, đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở."
Diệp Sở cố ý đè thấp giọng nói, giọng nói của nàng cũng không giống lúc trước.
Mạc Thanh Hàn hỏi: "Ngẩn người?"
Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn lãnh đạm, từ trong ngữ điệu của hắn ta, có thể nhận ra, tạm thời hắn ta không biết người trước mặt là Diệp Sở
Diệp Sở hơi thả lỏng, nhưng vẫn không thể buông lơ cảnh giác.
Diệp Sở cầm dao, nhẹ nhàng nói: "Vừa mới rời khỏi nhà, chỉ là có chút nhớ nhung."
Tuổi nàng không lớn, diễn vai một cô gái chưa trưởng thành, cũng không phải là không thể.
Trọng giọng nói còn có vẻ khách khí xa cách, như thể giữa hai người xa lạ với nhau.
Mạc Thanh Hàn cẩn thận quan sát khuôn mặt Diệp Sở một lần.
Khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt rất bình thường, hắn vẫn không thấy dấu hiệu của dịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754311/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.