Khóe miệng Lục Hoài hiện lên một tia ý cười không dễ phát hiện.
Lời nói của hắn ngầm chứa thâm ý: "Cảm ơn bá mẫu thông cảm."
Nếu Tô Lan đã đáp ứng, Lục Hoài có thể làm bộ theo đuổi Diệp Sở.
Đương nhiên, Lục Hoài cùng Tô Lan nói những lời này, tuyệt đối không thể để Diệp Sở biết.
Diệp Sở thông minh như vậy, nếu nàng hiểu được, nói không chừng sẽ đoán ra mục đích của hắn. Như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên khó hơn một chút.
Bởi vậy, Lục Hoài muốn xác định rằng Tô Lan sẽ không nói cho Diệp Sở.
Lục Hoài có một lý do chính đáng: "Diệp Sở còn nhỏ, nếu nàng biết chuyện này, khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập cùng sinh hoạt của nàng.."
Tô Lan như suy tư gì đó, Diệp Sở chưa trải qua nhiều chuyện. Bọn họ từ trước đến nay đều bảo hộ nàng rất tốt, xác thật nàng không có năng lực ứng phó hết thảy.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo mật." Tô Lan thực mau liền hiểu ý tứ của Lục Hoài.
Lục Hoài cười cười.
Ân, bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
Hai người ở chỗ này nói chuyện một đoạn thời gian, Diệp Sở đứng ở trong phòng khác, có chút nóng vội.
Nàng biết lần này mình trở về quá muộn, Tô Lan đã đợi rất lâu. Bởi vậy, Lục Hoài cần thiết cho mẫu thân của nàng một công đạo.
Diệp Sở vô pháp tới gần để nghe. Nàng chỉ có thể ở xa mà nhìn biểu tình của Tô Lan.
Vừa mới bắt đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754387/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.