Diệp Sở xoay người sang chỗ khác, Lục Hoài đứng ở phía sau.
Thân ảnh hắn lạnh lùng lại cao lớn, trên mặt như bao phủ một tầng băng sương. Vừa thấy nàng, mắt liền mở ra.
Lục Hoài đứng ở đó nhìn Diệp Sở, tầm mắt thẳng tắp mà lọt vào đôi mắt nàng.
Ánh mắt của nàng dừng một chút, nhìn chăm chú vào hắn.
Xe lửa phóng nhanh, tuy có tiếng xe xình xịch truyền đến. Nơi này vẫn rất yên tĩnh.
Bên tai Diệp Sở có chút nóng, nhưng không dời đôi mắt sang chỗ khác. Một lát sau, nàng mới hồi phục tinh thần, không tự giác mà hơi cúi đầu.
Diệp Sở đã mở miệng: "Lục Hoài, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
Toa xe này không có người, Diệp Sở mới vừa rồi cho rằng nơi này có lẽ có nguy hiểm, cẩn thận rất nhiều.
Lục Hoài chợt cười, hắn lùi về sau, ngồi xuống.
Hắn nói cho Diệp Sở: "Hai toa xe này đều là người của chúng ta."
Nơi này không có một ai, bọn họ vừa lúc có thể ở chỗ này nói chuyện. Không cần lo lắng bị người khác nghe thấy.
Lục Hoài dùng ánh mắt ra hiệu một chút. Diệp Sở lập tức hiểu, nàng đi qua, ngồi xuống đối diện hắn.
Nếu Lục Hoài vừa rồi kêu Diệp Sở lại đây tìm hắn, hẳn là có một ít chuyện quan trọng muốn nói cùng nàng.
Nghiêm Mạn Mạn còn ở toa bên kia chờ nàng, Diệp Sở phải nhanh một chút rời đi mới.
Nàng đi thẳng vào vấn đề: "Có chuyện gì sao?"
Lục Hoài hỏi: "Ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754398/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.