Tiếng sấm đã dừng, mưa ngoài cửa sổ, an tĩnh lẳng lặng. Thư phòng Phủ Đốc Quân vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của đối phương.
Dường như không nghe thấy bất cứ thanh âm gì, nơi này cũng không có bất cứ ai tới quấy rầy, bọn họ ôm thật lâu.
Phảng phất lúc trước chưa từng gần nhau như vậy.
Lục Hoài chỉ cảm thấy độ ấm trên người của Diệp Sở đang ở trong lòng ngực rất lạnh, liền ôm chặt nàng. Trên người nàng luôn mang theo hương thơm nhẹ nhàng kia, khiến hắn không thể tự chủ muốn tới gần.
Hắn quên hết ước định của hai người lúc trước, mê muội trầm mê rơi vào.
Cũng không biết qua bao lâu, suy nghĩ rối loạn của Lục Hoài cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn nhận thấy Diệp Sở ở trong lòng ngực hắn an tĩnh hít thở.
Nàng không giãy giụa, cũng không kháng cự hắn ôm.
Lục Hoài đã mở miệng: "Diệp Sở."
Thanh âm của Lục Hoài giống như chuông cảnh báo, gõ tỉnh Diệp Sở. Tâm thần nàng căng thẳng, thật nhanh liền nhớ tới ước định lúc trước của bọn họ.
Diệp Sở theo bản năng lui về sau, hai tay của hắn cũng trùng hợp nới lỏng ra.
Nàng thoát khỏi cái ôm của Lục Hoài.
Lúc này, đầu óc Diệp Sở trở nên thanh tỉnh. Trái tim nàng đập mạnh liên tục, sắc mặt có chút hoảng loạn, này đó đều là phản ứng không nên xuất hiện trước mặt Lục Hoài.
Diệp Sở nỗ lực áp xuống cảm giác dâng lên trong lòng, ý đồ khiến biểu tình của bản thân bình thường một ít.
Đợi khi Lục Hoài giương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754434/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.