Một đám học sinh từng người rời đi, trở về nhà.
Diệp Sở cũng nên cùng bằng hữu đi rồi, nhưng xe đã chạy, Lục Hoài không thấy được. Màu đen ô tô dần dần đi vào bóng đêm thâm trầm, cách Nhà hát càng thêm xa.
Lục Hoài nhìn ngoài cửa sổ xe, bên ngoài là Thượng Hải xa hoa truỵ lạc trong đêm.
Trên đường phố có thể thấy một ít người đi đường về muộn, đủ loại phong cảnh, đủ kiểu tương đồng. Mà nữ hài kia lại không giống bọn họ.
Trở về Đốc Quân phủ, Lục Hoài nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Có lẽ là do gặp nàng một lúc, tối nay, Lục Hoài mơ một giấc mộng.
Trong mộng là kẻ lừa đảo kia.
Giống như lúc trước, Lục Hoài cũng đi Nhà hát lớn, khác là, hắn đi một mình, không biết có hẹn với ai.
Trong lúc hoảng hốt, Lục Hoài thấy người đứng phía trước kia. Nàng vẫn mặc bộ đồng phục kia, chiếc áo màu lam, làn váy màu đen.
Diệp Sở hơi hơi hé miệng, giống như đang nói gì đó với Lục Hoài. Chỗ xa truyền đến tiếng người ầm ĩ, khiến thanh âm của nàng không nghe rõ được.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, biểu tình của nàng càng thêm nóng nảy.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Sở lấy ra một tờ giấy từ túi tiền, nàng đưa tờ giấy kia cho Lục Hoài.
Mặt trên hình như viết gì đó, có thể mơ hồ nhìn đến từng dòng chữ màu đen, một hàng lại một hàng, chữ viết dường như rất quen thuộc.
Đợi lúc Lục Hoài muốn thấy rõ, tờ giấy kia lại càng ngày càng mơ hồ...... Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754455/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.