“Tỷ tỷ.”
Thanh âm đáng thương vang lên, tuy ngữ điệu không cao, nhưng người trong lớp học đều nghe rõ rãng.
Diệp Sở nhíu mi, kẻ gây chuyện lại tới nữa.
Diệp Gia Nhu đứng một lúc, chậm chạp không chịu đi vào. Diệp Gia Nhu thích giả vờ làm tiểu bạch liên*, Diệp Sở tự nhiên sẽ không ngăn nàng.
*bạch liên/ bạch liên hoa: chỉ những cô gái có tâm hồn đẹp, sạch sẽ như hoa sen trắng. Nhưng ở đây là nói đểu, nói đến những kẻ có tâm hồn xấu xa nhưng lại giả vờ ngây thơ.
Đợi Diệp Gia Nhu đứng đến tê chân, Diệp Sở chậm chạp mở miệng.
“Gia Nhu, ngươi đứng đó làm gì? Lát nữa liền phải học, cho dù ta là tỷ tỷ của ngươi cũng không thể cho phép ngươi trốn học.”
“Không phải, tỷ tỷ, ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi.” Diệp Gia Nhu giật giật chân đã bị tê, đi đến gần bàn Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu đưa hoa hồng và đồng hồ đến trước mặt Diệp Sở, sợ hãi nói.
“Hoa hồng với đồng hồ này là Trần thiếu gia tặng ta, nhưng ta không muốn nhận…” Diệp Gia Nhu vội vã giải thích, giống như sắp khóc.
“Muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận. Chẳng lẽ người khác có thể ép ngươi nhận?” Diệp Sở nhướng mày, giáo dục nàng một phen.
Diệp Gia Nhu sửng sốt, vừa định nói chính là hắn mạnh mẽ đưa cho ta, lời nói đến miệng lại dừng lại, giả bộ nàng phải ép dạ cầu toàn.
“Lúc trước Trần thiếu gia và tỷ tỷ thân cận, ta không muốn nhận đồ của hắn.”
“Cái tên Trần Tức Viễn không thể trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/1754493/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.