Thứ sáu, ngày 11 tháng 5
Trời nắng
Thành lại liên tục gọi cho tôi để hẹn ra gặp, cuối cùng, tôi cũng đành nhận lời anh vì không thể từ chối mãi.
Dưới ánh đèn mờ trong quán rượu, khuôn mặt Thành đầy vẻ lo lắng bồn chồn, anh cứ liên tục rít thuốc.
Tôi khuyên, “Thành à, thôi đừng như vậy nữa được không? Cậu có phải là đàn ông không đấy?” Thành ngẩng đầu lên nhìn tôi, “Tuyết Nhi ơi, mình đang rất buồn…”
Tôi hỏi, “Vì chuyện ly hôn phải không? Chuyện đó thì có gì to tát lắm đâu, muốn ly hôn, bây giờ được ly hôn rồi thì còn đau khổ gì nữa chứ? Còn nếu như hối tiếc không chịu nổi thì hai vợ chồng quay về với nhau đi”.
Thành bỗng tha thiết, “Mình không phải sầu khổ vì đã ly hôn mà là vì cậu đó, Tuyết Nhi”. Tôi vô cùng sửng sốt, Thành lại vì tôi mà đau khổ ư? Tôi hỏi dồn, “Cậu nói như vậy là có ý gì?”
Thành ngập ngừng một hồi rồi nói, “Tuyết Nhi ơi, mình nói hết với cậu, cậu đừng giận mình nhé! Hãy đồng ý với mình đi”. Tôi gật đầu đồng ý.
Thành thổ lộ, “Mình đã yêu cậu, cậu có biết không? Còn cậu thế nào? Cậu bảo không yêu mình ư? Vậy tại sao cậu lại đối xử tốt với mình như vậy chứ? Còn nếu nói cậu yêu mình thì tại sao cậu lại không có chút biểu hiện nào, và cũng không cần biết mình có tồn tại hay không, vậy cậu nói đi, rốt cuộc là cậu có y không, hở Tuyết Nhi?”
Tôi chẳng biết nói gì nữa đây! Bảo là có yêu anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-sau-ly-hon/2391831/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.