Khi Ren nhìn thấy Lục Xuyên xuất hiện trong đền trùng thần là ba ngày sau, trông Lục Xuyên vẫn rất yếu, trên cổ quấn một lớp băng gạc thật dày. Ren không thể liên lạc với bên ngoài nên hắn không biết tình trạng của Lục Xuyên thế nào, chỉ biết trước đó cậu ta rất nguy kịch. Vậy mà chỉ ba ngày sau Lục Xuyên đã vượt qua hàng ngàn cây số để trở về, Ren không biết nên cảm thấy vui vì Lục Xuyên đã khỏe lại nhanh chóng hay nên thấy bực mình vì cậu ta tự chui đầu vào rọ nữa.
"Em về đây làm gì?"
"A?" Lục Xuyên kinh ngạc, vô tội đáp. "Em về chịu tang phụ hoàng, em gặp sự cố nên không thể trở về sớm hơn, em xin lỗi."
Ren thở dài kể lại mọi chuyện cho Lục Xuyên cũng như tình cảnh của họ bây giờ, hắn không bao giờ nghĩ đến Lục Xuyên sẽ bình phục nhanh như vậy hơn nữa lại còn ngày đêm trở về để kịp đưa tiễn đế hùng. Nếu Lục Xuyên vẫn còn ở lãnh địa của mình thì cậu ta sẽ an toàn bởi quân đội Nam Bán Cầu hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Noah, ít nhất trong số họ còn một hoàng tử không bị khống chế. Giờ thì rất tốt, cả ba đều tề tụ tại đây.
Có lẽ ở đây chỉ một mình Antoine là lạc quan nhất, nhóc cẩn thận tránh phần cổ bị thương của Lục Xuyên mà ôm chầm lấy cậu. "Nhị hoàng huynh, em nhớ anh quá!"
"Antoine, em cao lên này!" Lục Xuyên bế Antoine lên, trước đây Lục Xuyên là con một, cha mẹ lại mất sớm nên cậu thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-song-lai-cua-trung-duc-ban-dia/1392192/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.