Sau khi ăn xong, cả hai ngồi trước đống lửa trò chuyện. Lục Xuyên bắt đầu kể cho William nghe về "quê hương" của mình, tuy rằng trước đây Lục Xuyên không hề cố ý che giấu, thi thoảng vẫn lộ ra qua những chi tiết nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên William được nghe hắn thẳng thắn bộc bạch.
"Là vậy đó, em vốn không thuộc về trùng tinh, anh vẫn sẽ chấp nhận em chứ?" Lục Xuyên nắm tay William, nghiêng đầu hỏi.
"Em sẽ rời khỏi đây à?" Nói tới đây William cảm thấy cổ họng mình khô ráp. "Em nói khi đủ điểm em có thể mua vé trở về "nhà", sau khi đòi lại thuốc nâng cấp của Shion em đã được hoàn lại điểm đúng không? Em đủ điểm mua vé trở về rồi phải không?"
"Vâng, em có thể mua vé về nhà." Nghe được câu trả lời của Lục Xuyên, William cảm thấy như rơi xuống đáy vực. Hắn muốn giữ Lục Xuyên lại nhưng hắn không có tư cách gì cả, lấy thân phận gì để yêu cầu Lục Xuyên ở lại thế giới xa lạ này? Câu nói "Em đừng đi." cứ nghẹn lại trong cổ họng, mãi không thể thốt ra.
Lục Xuyên cũng nhận ra sự vô thố trong đôi mắt bạc của William, hắn ôm lấy William nói: "Nhưng ở đây em có gia đình, có thư phụ, có anh trai và cả em trai, có trùng dân và độc giả yêu quý em, và em còn có anh nữa. Em không đi đâu cả, em sẽ ở lại trùng tinh."
"Em sẽ ở lại đến bao giờ?" Lục Xuyên có thể ở lại trùng tinh mười năm, hai mươi năm, nhưng chẳng có điều gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-song-lai-cua-trung-duc-ban-dia/1392207/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.